HA

 

Phóng tác của Sơn Tinh Miệt Dưới

 HI 1  HI 2  HI 3  HI 4 HỒI 5

DN NHP

 

Đây là một phiêu lưu ký Phi châu rất độc đáo của hai hảo hớn giang hồ bạt mạng vào thập niên 1930s, trong bối cảnh thế giới đang bên bờ vực thế chiến thứ II.  Nguyên bổn tiếng Anh ‘Cry Wolf’[1] được sáng tác bởi tiên sanh Uy-Bồ Sĩ-Mịch (Wilbur Smith).

 

Sĩ-Mịch tiên sanh chào đời ở Zambia, miền trung bộ Phi châu.  Tốt nghiệp Rhodes University và trở thành nhà văn chuyên nghiệp từ năm 1964.  Tiên sanh đã viết trên 24 tác phẩm, bao gồm nhiều thể loại, mà trong đó, đặc biệt nổi bật, rất đặc sắc, làm say mê hàng triệu độc giả khắp năm châu, không thể không nhắc tới thể loại phiêu lưu ký Phi châu.  Có hai yếu tố luôn luôn được thấy rất rõ trong các tác phẩm của tiên sanh.  Thứ nhứt, tiên sanh tham khảo và nghiên cứu rất kỹ trước khi viết, đặc biệt chú trọng đến các dữ kiện lịch sử và địa dư có liên quan đến cốt truyện.  Thứ hai là tình yêu rất sâu đậm của tiên sanh dành cho con người và sanh thái Phi châu, cùng với nỗi băn khoăn lo lắng của tiên sanh trước sự hủy hoại môi sanh trầm trọng trên lục địa quê hương của mình.

 

Chọn tác phẩm ‘Cry Wolf’ để phóng tác thành ‘Hỏa Mù’, người viết xin nói trước, không hề đặt hy vọng lớn nhỏ gì hết trơn.  Chỉ mong nếu được bạn đọc chiếu cố thưởng thức thì hễ bạn đọc thấy hạp ý thì coi như người viết đã chọn đúng một tác phẩm hay của tiên sanh, còn nếu không thì xin bạn đọc thứ lỗi, người viết với khả năng hạn hẹp đã không lột tả được hết những gì Sĩ-Mịch tiên sanh muốn gởi gấm trong tác phẩm này.

 

 

 

HI 1

 

Đà Ái Sa-Lam [ 2] - thiếu tá âm mưu buôn súng lậu

Lạc xoong đấu giá - hảo hớn đổ quạu tóm năm nường

   

 

Đối với chàng Dzếch Ba-Toong nhà mình thì mọi thứ máy móc cơ giới trên cái cõi đời (đã từ lâu) dư thừa gió bụi này đều nhứt định phải thuộc về giống cái –  tức nhiên là với đầy đủ các đặc tánh của giống cái – mê hoặc chết người, quỉ quái thành tinh và xí xọn miễn bàn.  Bởi vậy, ngay cái phút đầu tiên anh chàng bắt gặp tụi nó đang đứng xếp hàng dưới bóng cây xoài tổ chảng, tụi nó tức thời đã biến thành các thiết phu nhơn của anh chàng cái rụp, khỏi có thắc mắc gì hết ráo.

 

Mèn ơi cả thảy năm em đó nghe !  Giữa cái núi đồ lạc xoong mà Chánh Phủ Hoàng Gia sắp đem ra đấu giá, năm em đứng xếp hàng, lạnh lùng xa vắng, coi thiệt ngứa con mắt.  Đang giữa tháng sáu, tức là vào lúc thời tiết tương đối mát mẻ nhứt giữa hai mùa monsoons, vậy mà bầu trời bến cảng Dar es Salaam [3] bữa nay trong xanh không một gợn mây, mới sáng sớm mà nhiệt độ đã leo thang lên tới cỡ nhiệt độ trong lò bánh mì rồi.  Thiệt tình phải cám ơn cái bóng cây xoài mát rượi này.  Anh chàng Dzếch miệng vừa thủ thỉ thì thầm cám ơn bóng cây, còn hai chưn cứ tà tà tiến tới và bắt đầu quan sát mấy ẻn.

 

Anh chàng liếc nhanh chung quanh bãi chiến trường lạc xoong và thấy hình như chỉ có mình là người duy nhứt đang để ý tới năm chiếc xe này.  Cái đám đông còn lại, lúc nhúc những người muốn mua đồ đấu giá, đang hăm hở lục lọi trên mấy đống cuốc xuổng sút càng, xe rùa gãy gọng và hàng ngàn thứ rác rưới không tên khác.

 

Anh chàng vừa dời tầm quan sát trở lại các phu nhơn, vừa lẹ làng cởi phăng cái jacket bằng da mỏng ra rồi máng nó lên một nhánh xoài.

 

Ở cự li quan đốc và bịnh nhơn, các phu nhơn không thể che dấu được những tàn phá khốc liệt của thời gian, những đường nét từng một thời rất cứng rắn mà thanh lịch nay đã tàn phai theo lớp sơn đã lu mờ và tróc ra từng mảng, phơi bày trọn vẹn những đám sét rỉ tự do tung hoành như những khối ung thư.  Đã vậy, lại thêm cái đám dơi trái cây mặt-cáo đang treo ngược đầu trên những nhánh xoài phía trên, dầu chưa từng tốt nghiệp bất kỳ một khóa huấn luyện makeup nào, mà ngày đêm cứ tỉnh bơ tô son trét phấn mấy ẻn vô tội vạ.  Còn dầu mỡ từ các khớp và mối nối rỉ ra, quyện chung với bụi đất thành những cái bánh không tên đen xì thì thôi khỏi cần nhắc tới nữa.

 

Chàng Dzếch đã điều tra và nắm rõ được lý lịch cùng quá khứ của mấy ẻn.  Anh chàng vừa đặt túi đồ nghề xuống đất vừa lẹ làng ôn lại sơ yếu lý lịch của các phu nhơn.  Quả thiệt phải nói đây là năm tác phẩm nhơn tạo toàn mỹ đang nằm sầu đời rỉ sét bên bờ biển thiêu đốt của xứ Tanganyika [4] này.  Bộ giàn đồng bên ngoài của các phu nhơn đã từng do nhà Schreiner rất chiến chế tạo – cái tháp súng cao ngạo nghễ đã một thời ôm gọn khẩu đại liên Maxim, bây giờ chỉ còn lại một lỗ hổng đen thui, trước mỗi đầu xe đều có gắn tấm thép chống đạn với những hàng chốt rivets thẳng tắp, phía trước bình nước giải nhiệt là những cửa sổ có lá thép đóng mở được để cản đạn.  Cả năm em đều còn đứng ngay ngắn trên các bánh xe mâm sắt vỏ cao su đặc.  Và chàng Dzếch cảm thấy có chút hối tiếc khi nghĩ tới có lẽ mình sẽ là người phải làm cái công việc tháo gỡ tất cả động cơ ra và liệng bỏ những giàn đồng cũ kỹ nhưng can trường này.

 

Mấy ẻn thiệt ra không đáng bị đối xử kiểu như đồ bỏ như vậy.  Các thiết chiến phu nhơn này vào thời thiếu nữ đã từng rượt cụ cáo già Tư Lệnh quân đội Đức, von Letto-Vorbeck [5], chạy có cờ qua suốt các vùng thảo nguyên bao la, vượt bao nhiêu là núi đồi hiểm trở ở Đông Phi.  Mình mẩy cả năm chiếc xe bọc thép này còn in đầy dấu vết của gai góc nơi hoang dã, cùng với vô số vết đạn thù vẫn còn hằn trên lưng mấy nường ngựa hoang.

 

Đó là thời kỳ đỉnh cao huy hoàng nhứt của mấy ẻn, ào ạt xung phong vào chiến trường với ngọn cờ thiết kỵ bay phất phới trên tháp súng, tưng lên, rơi xuống, càn qua những suối cạn và hố hầm, các khẩu đại liên khạc lửa vãi đạn, gây bao kinh hoàng cho tụi lính Đức đang chạy tán loạn trước các đầu xe.

 

Sau chiến tranh, các thiết chiến phu nhơn được tu bổ lại.  Các động cơ nguyên thủy được thay thế bằng các động cơ Bentley sáu lít rưỡi bảnh hết ý.  Nhưng cũng là lúc các phu nhơn bắt đầu đi vào một thời kỳ dài, từ từ xuống dốc, làm công tác cảnh sát biên phòng, đôi lúc đi rượt bắt bọn cướp bò.  Sau nhiều năm được đám bác tài giết xe cẩn thận chiếu cố, cuối cùng vào tháng Năm đỏ lửa của năm 1935 các phu nhơn đã được đưa tới bãi lạc xoong nhà nước.  Nhưng anh chàng Dzếch biết chắc rằng dù bị vùi dập tận tình như vậy, các động cơ cũng không thể nào hoàn toàn hư hỏng và đó cũng chính là điều khiến anh chàng cảm thấy mấy ẻn vẫn còn hấp dẫn.

 

Anh chàng hí hửng xăn tay áo lên như quan đốc mổ xẻ sắp làm xét nghiệm và thì thầm:

 

“Sẵn sàng hay chưa, các quí nương ?  Lão Dzếch tới đây !”

 

Bộ vó anh chàng rất cao lớn dềnh dàng vậy mà phải chui tọt vào lòng xe chật hẹp làm việc, thiệt không phải chuyện dễ dàng, nhưng mà anh chàng đang làm việc với tất cả im lặng chăm chú gần như xuất thần, đến nỗi không còn biết có cái thứ gì trên đời này gọi là khó chịu cả.  Cặp mắt anh chàng cố căng ra để quan sát tất cả bộ phận điều khiển xe trong buồng lái tối thui.  Rồi khi không cái miệng vừa rộng vừa có duyên của anh chàng bỗng bật ra hút gió khúc nhạc dạo “Tiger Rag” liên tu bất tận.

 

Anh chàng làm việc rất lẹ, kiểm soát các dây ga và bộ điều chỉnh vít lửa, dò các đường ống dẫn xăng từ thùng xăng đặt phía sau xe, tìm thấy các khóa đóng mở xăng dưới ghế ngồi bác tài. Anh chàng lầu bầu trong miệng tỏ ra vô cùng hài lòng.  Hết thảy còn đủ mặt.  Anh chàng bèn phóng ra khỏi buồng lái và nhảy xuống đất đứng bên cạnh xe, ngừng lại một chút lấy bắp tay lau vội mồ hôi từ trên mái tóc vừa đen vừa quắn ở hai bên thái dương đang chảy dài xuống má, rồi vội vàng bước thẳng tới trước đầu xe mở nắp che động cơ lên.

 

“Mèn ơi, thiệt là ngọt xớt, ngọt xớt !”  Anh chàng không kềm được tiếng suýt soa khi mới nhìn thấy những đường nét lờ mờ nhưng tuyệt đẹp của đầu máy Bentley xưa cũ đang bị bao phủ dưới một lớp bụi bậm và dầu mỡ dày cui.

 

Hai bàn tay của anh chàng như hai cái quạt đeo những ngón tay cỡ nải chuối liền thò ra đụng chỗ này, mó chỗ nọ, nhưng rõ ràng rất nhẹ nhàng, gần như là đang vuốt ve vậy.

 

Vừa sờ anh chàng vừa thủ thỉ: “Cái quân dã man khốn kiếp đã hành hạ quí nương quá cỡ, nhưng tại hạ xin hứa sẽ tận lực tân trang quí nương lại, nhứt định quí nương sẽ hót líu lo và lịch sự như hồi còn thiếu nữ.  Ba-Toong công tử nhứt ngôn ký xuất, cái gì cái gì bốn chục mã lực cũng cho hửi khói đó nghe.”

 

Anh chàng lôi cây thăm nhớt ra và nhễu một giọt nhớt lên ngón tay.

 

Sh… !  Anh chàng bỗng nhiên đổ quạu gầm lên xài giấy năm chục khi cảm thấy giọt nhớt giữa hai ngón tay chứa đầy cặn cáu.  Bèn trả cây thăm nhớt trở lại đầu máy.  Kế đến, anh chàng tháo cái bu-gi ra rồi hú một chú Phi đang lang thang gần đó tới phụ một tay.  Sau khi hứa tặng chú một si-linh uống cà phê, chàng Dzếch bèn giao cho chú Phi cây ma-ni-quên và nhờ chú quay động cơ để anh chàng thăm dò sức ép của lòng xy-lanh.

 

Chàng Dzếch tiếp tục làm việc rất nhanh với các thiết phu nhơn, kiểm tra, khảo sát và thử nghiệm.  Khi anh chàng làm việc xong với phu nhơn cuối cùng, anh chàng biết chắc chắn là mình có thể đưa được ba phu nhơn xuống đường – và không chắc lắm là bốn.

 

Một thiết phu nhơn đã bị tụi ác ôn dợt cho quá sức te tua, hết thuốc chữa.  Trên lốc máy có một đường nứt cỡ chàng Dzếch cởi con ngựa chui qua lọt tuốt.  Còn mấy cái pít-tông thì đã bị ríp-pê kẹt cứng ngắc trong lòng xy-lanh đến nỗi hai cánh tay tổ chảng của anh chàng cộng thêm hai cánh tay của chú Phi mà cây ma-ni-quên cũng không quay được chút xíu nào hết trơn.

 

Hai thiết phu nhơn khác thì bộ phận carbie hoàn toàn biến mất, nhưng anh chàng có thể tháo được một cái từ phu nhơn hết thuốc chữa thế vô.  Như vậy vẫn còn thiếu một cái.  Ngặt cái là anh chàng không thấy có hy vọng gì mà tìm được một cái carbie khác ở chỗ bến cảng Dar es Salaam này.

 

Thôi vậy ba thì ba, khỏi thắc mắc nữa.  Với cái giá một trăm mười bảng một chiếc, cũng được ba trăm ba chục bảng.  Trừ đi vốn phỏng chừng khoảng một trăm bảng – tức nhiên anh chàng sẽ không ra giá cao hơn hai chục bảng cho mổi phu nhơn trồng hành này rồi – anh chàng rõ ràng cũng còn lời được hai trăm ba chục bảng.  Không tệ chút nào.  Hai trăm ba chục bảng thiệt cũng là một gia tài vào cái buổi gạo châu củi quế, kinh tế xuống dốc, đói rách tràn đồng này.  Bèn cảm thấy trong bụng thiệt thoải mái khi thảy cho chú Phi một si-linh như đã hứa.

 

Thọc tay vô túi móc cái đồng hồ ra, anh chàng liếc nhanh coi giờ, cũng còn tới hai tiếng nữa mới tới giờ đấu giá.  Thiệt là sốt ruột, anh chàng cảm thấy nổi sảy ngứa ngáy cùng mình, chỉ muốn bắt tay làm ngay cái dự án tân trang các động cơ Benley này – mà không phải đơn giản chỉ vì vấn đề “đầu tiên” đâu nghe.  Đối với chàng Dzếch thì đây còn là chuyện đổ mồ hôi vì lòng yêu say đắm các thiết phu nhơn nữa đó.

 

Vị phu nhơn đứng giửa coi bộ còn mướt nhứt, hứa hẹn một kết quả mau lẹ.  Anh chàng đặt túi đồ nghề lên cái cánh thép bảo vệ tấm chắn bùn và chọn cái mỏ-lết 3/8 inch.   Rồi lập tức anh chàng bị phu nhơn thu mất hồn vía.

 

Đến nửa tiếng sau, anh chàng mới lôi cái đầu mình ra khỏi cái động cơ, lau hai bàn tay vô tấm giẻ, rồi dọt ra trước đầu xe.

 

Anh chàng xuống tấn, nắm chặt cái ma-ni-quên, các bắp thịt khổng lồ trên cánh tay phải của anh chàng gồng lên coi rất dễ nể và nhịp máy quay nghe rất ngọt.  Một phút sau, anh chàng buông cái ma-ni-quên ra, tiện tay cầm cái giẻ vừa lau tay lên lau mồ hôi từ đầu xuống cổ. Kết quả thấy liền, mồ hôi lập tức biến mất, còn dầu mỡ sẵn dịp bèn từ tấm giẻ ghé sang làm makeup đầu cổ giùm anh chàng.  Anh chàng thở hơi nhanh nhưng nhẹ.  Liệng tấm giẻ xuống, anh chàng lầm bầm trong miệng:

 

“Ngay từ buổi đầu gặp mặt, tại hạ đã biết phu nhơn thuộc loại cẩu nữ tánh khí khó lường, nhưng mà thưa phu nhơn yêu quái ! Phu nhơn sẽ phải làm việc theo cách của tại hạ, nhứt định là như vậy đó, thưa phu nhơn”.

 

Một lần nữa, cái đầu và đôi vai anh chàng lại biến mất dưới cái nắp che động cơ, rồi từ trong đó phát ra một tràng âm thanh va chạm giữa mỏ-lết và kim loại, song hành với tiếng hút gió lặp đi lặp lại khúc nhạc dạo “Tiger Rag” lạc điệu kéo dài thêm mười phút, rồi lại một lần nữa chàng Dzếch dọt ra nắm lấy cây ma-ni-quên.

 

“Quí nương sẽ làm việc theo cách của tại hạ nghe !  Mà quí nương còn muốn gì hơn nữa chớ ?”

 

Rồi anh chàng hì hục quay ma-ni-quên và cái động cơ lập tức phản ứng, giò lái vù vù, bắn trả tới tấp, cuối cùng cây ma-ni-quên giựt ngược một cái với một sức mạnh đủ để lấy ngón cái anh chàng đem ngâm dấm nếu như anh chàng nắm cái ma-ni-quên ngược chiều.

 

“Chúa ơi !”, anh chàng than thầm, “Thiệt đúng là sư tử hà đông !”  Anh chàng bèn trèo lên xe, chui vô buồng lái, lần mò kiếm bộ phận điều chỉnh đánh lửa để chỉnh lại.

 

Lần này, cây ma-ni-quên vừa qua một vòng thì hà đông sư bà trước còn khục khặc, giựt giựt, cự nự, ho hen, rồi sau đành chịu phép nổ dòn tì tì.  Chỉ là mình mẩy còn hơi làm eo, ngún nguẩy trên bộ giàn nhún khá cứng, nhưng đã hoàn toàn trở nên sống động.

 

Chàng Dzếch bước lui vài bước ngắm nghía quí nương, mồ hôi đầm đìa, mặt đỏ rần, nhưng cặp mắt màu đọt chuối của anh chàng dường như đang phát ra những tia sáng tràn trề cao hứng.

 

“Ui quí nương ui ! Quí nương đẹp dã man, tàn bạo, đẹp see grandma luôn!”

 

“Hoan hô !”, một tiếng chúc mừng thình lình vang lên từ sau lưng khiến anh chàng giựt mình quay lại.  Trong lúc miệt mài làm việc với các thiết phu nhơn, anh chàng đã quên mất là mình vẫn chưa phải là con người duy nhứt còn sống sót trên cái cõi trần gian gió bụi này.  Và chuyện này khiến anh chàng bây giờ cảm thấy quê gần chết như vừa bị bắt quả tang đang làm cái chuyện thầm kín gì đó không muốn ai biết.  Cặp mắt anh chàng như xẹt lửa, ngó trân trân cái bóng người đang đứng dựa vai vào thân cây xoài coi lịch sự thấy phát ớn.

 

Khách lạ lại mở miệng: “Sô hay đáo để nhỉ !”.  Không hiểu sao vừa nghe giọng nói của khách lạ khen mình, lỗ mũi chàng Dzếch vẫn không thấy có gì thay đổi, nhưng tóc gáy anh chàng sao khi không lại phát dựng đứng vậy cà ?  Mèn ơi, đúng là một trong những cái giọng Lái-mì [6] chánh tông, có cầu chứng tại tòa, không thể nào lầm lẫn được.

 

Khách lạ trên mình đóng một bộ vía nhẹ màu kem rất sang, chơn đi đôi giày hai màu trắng nâu.  Trên đầu khách là một cái nón rơm trắng, vành rộng che khuất khuôn mặt.  Nhưng chàng Dzếch cũng có thể thấy được là khách có nụ cười thân thiện và phong cách dễ gây cảm tình.  Nhìn kỷ thì mặt mũi huynh đài này coi cũng sáng sủa lắm chớ, tướng tá vừa vặn tầm thước và quí phái, khuôn mặt đủ khiến nhiều ladies phải rạo rực mắt chớp lia, lại được đi kèm với một giọng nói tràn đầy tao nhã, thiệt đúng là phải người phải tiếng, không chê chỗ nào được.  Coi bộ vó huynh đài nếu không phải là quan chức nhà nước cao cấp thì cũng là sĩ quan thuộc trung đoàn thường trực đóng tại cảng Dar es Salaam này.  Rõ ràng là một gentleman thuộc tầng lớp thượng lưu, cứ nhìn cái nơ thắt trên cổ áo huynh đài là biết liền, chính là cái thứ nơ có các sọc chéo mà các gentlemen Anh-Cát-Lợi ưa dùng để ngầm khoe với thiên hạ là tui từng xuất thân trường xịn và hiện đang có chỗ đứng ở những đỉnh cao trong cái trật tự xã hội hiện tại.

 

“Thực chả mất bao nhiêu thì giờ để cậu làm cô ả phải chịu phép.”  Khách lạ đứng hơi dựa vào cây xoài rất điệu nghệ, hai chơn bắt chéo và một tay đút vào túi áo.  Khách lại mỉm cười lần nữa, và lần này thì chàng Dzếch được dịp ngó thấy rõ ràng hơn ánh mắt huynh đài chứa đầy vẽ chọc quê và thách đố.  Anh chàng đã đánh giá khách lạ hơi thấp.  Tuyệt đối không phải là thứ tấn sĩ giấy.  Đây là thứ cặp mắt hải tặc, giễu cợt và sài lang, đầy nguy hiểm như tia chớp lóe của lưỡi dao trong bóng tối.

 

“Mình hoàn toàn không có tí xíu hồ nghi nào là mấy ả kia cũng trong tình trạng dễ dàng tu sửa.”  Khách lạ tùy tiện buông ra một câu hỏi, không phải là một lời xác định.

 

“Coi vậy chớ không phải vậy đâu, huynh đài.”  Chàng Dzếch hốt nhiên cảm thấy trong bụng nhói lên một niềm thất vọng.  Thiệt là cà chớn hết sức nói nếu như có một tên Lái-mì khi không trên trời rớt xuống, rồi đâm ra mê mệt năm vị quí nương của anh chàng – Nhưng nếu quả là vậy thì chính chàng Dzếch vừa làm một màn biểu diễn quá đẹp, trình bày cho công tử Lái-mì xem toàn bộ giá trị thiệt sự của ngũ nương.  Chàng Dzếch bèn đẩy cây: “Chỉ có em này là chạy được thôi.  Mà bộ đồ lòng cũng đã xệu xạo hết rồi.  Huynh đài cứ nghe tiếng máy nổ thì biết, y như là có một chú tư thợ mộc khùng đang đục đẽo trong đó !”  Rồi anh chàng thò tay xuống dưới nắp che động cơ và chuyền dây đất cái ma-nhê-tô.  Lập tức động cơ thình lình tắt ngủm, chàng Dzếch bèn lên gân cổ mà phán: “Đồ rác !”, rồi phun một bãi nước miếng xuống đất, gần cái bánh xe trước – gần chớ không phải trên nó.  Tức nhiên là vậy, cho vàng anh chàng cũng không có lòng dạ nào làm vậy đối với quí nương.  Xong xuôi, anh chàng thu dọn đồ nghề, khoác cái jacket lên vai, xách túi đồ nghề, rồi ngay cả liếc gentleman Lái-mì một cái cũng không thèm làm, chàng Dzếch tà tà thả bộ ra cổng.

 

“Này bạn già ! Không định ra giá chứ ?”  Khách lạ cũng đã rời khỏi vị trí cây xoài và đang bước theo dấu chưn chàng Dzếch.

 

“Trời đất quỉ thần ơi !  Tức nhiên là không rồi.”  Chàng Dzếch đang cố đóng cho xong màn kịch.  “Còn huynh đài thì sao ?”

 

“Mình có thể làm gì được với năm chiếc xe bọc thép chỉ đáng đem đổ đất vào để trồng hành này nhỉ ?”  Vừa trả lời khách vừa lặng lẽ cười, rồi tiếp: “Cậu, Dăng-kỳ [7] hở ?  Tếch-xạt [8], phải không nào ?”

 

“Huynh đài nhứt định đã coi lén thơ từ của tui.”

 

“Kỹ sư ?”

 

“Đang thử, đang thử.”

 

“Mời cậu một ly được không ?”

 

“Không cần khách sáo, cứ đưa tui tiền mặt được rồi.  Tui phải đi cho kịp chuyến xe lửa.”

 

Người khách quí phái lại cười, nụ cười vừa nhẹ vừa thân thiện.

 

“Thế thì vội lên đi, bạn già.”  Gentleman Lái-mì thúc giục, và chàng Dzếch dọt lẹ ra khỏi cổng, rồi không hề liếc nhìn trở lại, anh chàng mạnh dạn ưỡn ngực rảo bước tiến thẳng vào con đường mù bụi giữa trưa, như muốn nhắn nhủ với thiên hạ sau lưng là tui một đi là đi luôn, đằng sau không có cái thứ gì đáng để tui lưu luyến mà quanh trở lại.

 

 

 

 

Một đi không trở lại của chàng Dzếch chấm dứt rất lẹ ở tại một cái căng-tin, chỉ vòng qua góc đường thứ nhứt và cách bãi lạc xoong năm phút đi bộ.  Anh chàng muốn tạm lánh mặt ở đây một lát.  Chai bia Tusker của anh chàng đã nóng hổi, nhưng anh chàng vẫn cứ uống mỗi khi trong bụng cảm thấy bồn chồn.  Cái tên Lái-mì quí tộc kia đã khiến chàng Dzếch cảm thấy bất an, ý đồ muốn chiếm hữu ngũ nương của hắn đã quá lộ liểu, nhứt định không phải đơn giản chỉ vì hắn tò mò.  Tuy là vậy, nhưng nhắc tới mới nói, chàng Dzếch cũng có thể trả hơn hai chục bảng cho mỗi em – và anh chàng liền thò tay vào túi jacket, lôi cái bóp da heo cũ rích đang chứa đựng toàn bộ tài sản của anh chàng ra, bày cả lên trên bàn rồi tỉ mỉ đếm.

 

Đây nè, năm trăm mười bảy bảng tiền Anh-Cát-Lợi, ba trăm hai mươi bảy đô-la tiền Mỹ, và bốn trăm chín chục si-linh tiền Đông Phi.  Cũng chẳng phải gia tài kết sù gì mà đòi đấu với tên công tử Lái-mì.  Nhưng tới đâu thì tới, chàng Dzếch nốc cạn chai bia nóng, hai quai hàm bạnh ra, rồi xem lại đồng hồ lần nữa - mười hai giờ thiếu năm phút.

 

Thiếu tá Gia-Lạc Sĩ-Uyên hơi bất ngờ, nhưng không hẳn hoàn toàn kinh ngạc, khi nhìn thấy anh chàng Dăng-kỳ cao lớn dềnh dàng đang tiến tới cái cổng của bãi lạc-xoong.  Ngó thấy điệu bộ rón rén đi vô của anh chàng, thiếu tá không thể không liên tưởng đến bộ dạng của công tử Giác Đảm-Si [9] đang lén chui vô chỗ họp mặt đàn đúm của các lão thái bà.

 

Thiếu tá đang ngồi dưới tán cây xoài, trên một chiếc xe rùa lật úp, sau khi đã cẩn thận trải một cái khăn lụa lên chỗ ngồi để khỏi làm dơ bộ đồ vía sang trọng của mình.  Thiếu tá đã lột cái nón rơm xuống, để lộ mái tóc được cắt hấp gội sấy chải rất khéo léo, thuộc loại màu hiếm thấy – giữa màu hoàng kim và màu đỏ – và chỉ có một chút ánh bạc ở hai bên thái dương.  Hàng ria mép cũng cùng màu với màu tóc và được tỉa cẩn thận ôm sát vành môi trên.  Khuôn mặt thiếu tá ăn nắng mặt trời nhiệt đới rất đậm, trở thành màu nâu hột dẻ, đậm đến nỗi màu mắt xanh, tương phản với màu da mặt của thiếu tá, trở nên lợt lạt lạ lùng và đầy soi mói khi thiếu tá theo dõi chàng Dzếch băng qua cái khoảng sân rộng để hòa nhập vào đám người mua đang tụ tập dưới bóng cây xoài.  Thiếu tá bèn thở dài một tiếng nghe thiệt đứt ruột, rồi sầu đời ngó cái bao thơ xếp hai trên tay, trong đó thiếu tá đã ghi chép toàn bộ tính toán tài chánh của mình.

 

Thiếu tá Sĩ-Uyên hồi này mạng số thiệt là đại vận, tiểu vận trùng phùng, xui xẻo thấy thương.  Suốt mười tám tháng qua việc làm ăn nếu không phải ầu ơ ví dầu thì cũng là trời ơi đất hỡi.  Chuyến tàu chở đầy súng ống khi không bị tàu tuần tụi Nhựt chận bắt trên sông Liao [10] lúc thiếu tá chỉ còn cách vài tiếng nữa là tới điểm hẹn với viên Tư lệnh Quốc quân Trung Quốc ở Mukden [11] – tức nhiên cũng là điểm giao súng lấy tiền – khiến bao nhiêu vốn liếng thiếu tá dành dụm suốt mười năm đều xuống sông hết sạch.  Thiếu tá Sĩ-Uyên đã phải vận dụng hết khã năng khôn khéo và uy tín cá nhơn của mình ra để lấy hàng thiếu chịu, cho tới nay mới gom góp được một lô hàng mới đang chứa ở kho số 4 dưới bến cảng.  Các khách hàng của thiếu tá sẽ tới lấy hàng trong vòng mười hai ngày – và khỏi nói, năm chiếc xe bọc thép ác ôn kia nhứt định sẽ làm giá trị lô hàng tăng thêm ít ra cũng năm bảy lần nữa.

 

Xe bọc thép, Chúa ơi !  Phen này thiếu tá nhứt định trúng mánh, tha hồ mà đề giá hàng ở ... thiên đường !  Chỉ có máy bay thì may ra mới có thể lôi các cặp mắt của khách hàng ra khỏi mấy chiếc xe bọc thép này.

 

Hồi sáng này, lúc thiếu tá lần đầu bắt gặp ngũ nương, ngó thấy dong nhan năm em quả thiệt bệ rạc, bị đời lãng quên, tình trạng hết thuốc chữa.  Thiếu tá đã hoàn toàn dẹp bỏ ý nghĩ sẽ lôi cái đám trồng hành này về kho số 4, nhưng ngay lúc định bỏ đi thì thiếu tá bỗng bắt gặp một cặp giò lực sĩ marathon dài thòng thò ra từ đầu máy của một chiếc xe cùng với tiếng hút gió khúc nhạc “Tiger Rag” lạc điệu thảm hại.

 

Bây giờ thì thiếu tá đã biết ít ra là một trong năm chiếc xe này có thể lăn bánh.  Một vài ga-lông sơn, gắn thêm mỗi tháp súng đang trống trơn một cây đại liên Vickers nữa là năm chiếc xe sẽ thay hình đổi dạng như phép lạ chớ gì !  Rồi thiếu tá sẽ làm một màn biểu diễn ngón nghề ruột bán hàng của mình ra, bảo đảm khách hàng sẽ trợn lồi cặp mắt ra mà ngó !  Thiếu tá tức nhiên sẽ cho nổ máy chiếc xe còn chạy được, lạng vài vòng và nổ vài tràng đại liên – Chúa ơi ! Lão hoàng hì hì hà hà kia nhứt định sẽ móc bóp ra mà vãi tiền vàng ra đầy mặt đất.

 

Chỉ có tên Dăng-kỳ trời đánh kia mới thiệt là đáng lo, có thể thiếu tá sẽ phải xài thêm ít trăm nữa mới ép văng hắn ra được.  Nhưng cũng không cần phải lo chi cho lắm, tên trời đánh kia mua chai bia cũng tính toán, coi bộ cũng chẳng khấm khá gì đâu.

 

Thiếu tá phủi chút bụi trên tay áo, đặt lại cái nón rơm lên cái đầu vàng rực của mình, cẩn thận sửa lại vành nón, rồi bóc điếu thuốc ốm nhom dài thòng ra khỏi môi để quan sát tàn thuốc trước khi đứng dậy và khoan thai bước ngang qua đám đông.

 

Gã trùm đấu giá bữa nay là một tên Sikh [12] vịt đẹt mặc bộ vía lụa đen, hàm râu dưới cằm cong quớt lên và trên đầu quấn một cái khăn turban trắng tinh.

 

Hắn ngồi như một con chim lông đen tí tẹo đậu trên cái tháp súng của một chiếc xe bọc thép, cất giọng cà-ri-nị, cà-ri-nẹ, bánh rế, bánh cay ra quảng cáo hàng với đám đông đang đăm đăm nhìn hắn bằng những cặp mắt lạnh lùng trên những khuôn mặt hoàn toàn không biểu lộ chút tình cảm nào.

 

“Nào, gentlemen, xin cho tui nghe một giọng thiệt ngọt ngào la lên mười bảng.  Có phải tui nghe mười bảng cho mỗi chiếc xe hết xẩy này hôn ?

 

Hắn nghiêng đầu lắng nghe, nhưng chỉ được nghe tiếng gió giữa trưa rù rì trên ngọn cây xoài.  Không có ma nào nhúc nhích hay mở miệng hết trơn.

 

“Vậy thì năm bảng thôi.  Có gentlemen khôn ngoan nào trả giá năm bảng hôn ?  Hai bảng mười – Ơ ! gentlemen - Chỉ vỏn vẹn năm mươi si-linh mỗi chiếc là những chiếc xe hoàng gia này, những máy móc hết ý này –“  Khi không hắn tắt ra-dô cái cụp, hạ tầm mắt xuống rồi đưa bàn tay màu nâu mướt rượt ngon lành như miếng cho-cô-lết lên che ngang cặp chơn mày đang nhăn tít lại.  “Ra giá giùm đi, gentlemen.  Làm ơn làm phước ra đại một giá cho tui nhờ.  Ra giá ở đâu cũng vậy, ra ở đây miễn phí, tui cám ơn nhiều.”

 

“ Một bảng !”  Một giọng nói vang lên đặc sệt mùi đồng cỏ Tếch-Xạt.  Trong một thoáng, gã Sikh ngồi chết trân, rồi hắn từ từ ngững đầu lên rất kịch và đăm đăm ngó chàng Dzếch dềnh dàng như cái tháp đứng sừng sững giữa đám đông.

 

“ Một bảng ?”  Gã Sikh thều thào lạc giọng.  Hai chục si-linh cho mỗi chiếc tuyệt – “  Hắn lại tắt ra-dô cái cụp một lần nữa và lắc đầu đầy hối tiếc.  Nhưng thình lình hắn đột nhiên thay đổi thái độ cái rụp và trở nên linh hoạt như bất cứ tên trùm đấu giá chuyên nghiệp nào.  “Một bảng, nhận giá.  Có ai trả hai bảng hôn ?  Không ai trả hơn một bảng ?  Một bảng lần thứ nhứt !”

 

Thiếu tá Sĩ-Uyên bước tới và đám đông tự động dãn ra như một phép lạ, mọi người đồng loạt đứng sang hai bên đầy kính nể.

 

“ Hai bảng. ”  Thiếu tá lên tiếng rất nhỏ nhẹ, nhưng giữa đám đông đang hồi hộp nín thở, giọng nói của thiếu tá truyền đi rất rõ ràng.  Bộ vó gồ ghề của chàng Dzếch tự nhiên gồng lên và cần cổ từ từ đỏ rần.  Rất chậm rãi, cái đầu anh chàng quay một góc và cặp mắt thì xẹt lửa sang gentleman Anh-Cát-Lợi đang đứng ngay hàng đầu của đám đông phía bên kia.

 

Thiếu tá cười rất tươi và thò ngón tay lên nhích nhẹ vành nón rơm để đáp lễ cặp mắt đốt chết người của chàng Dzếch.  Bản năng buôn bán của gã Sikh lập tức bị khều thức dậy và báo ngay cho hắn biết một trận ăn thua ác liệt sắp diễn ra giữa hai đối thủ trước mặt, và điều này khiến hắn cảm thấy vô cùng khoan khoái thiệt không biết để đâu cho hết.

 

“ Tui đang có hai – “  Hắn rít lên.

 

“ Năm, ”  Chàng Dzếch liền chận ngang.

 

“ Mười, “  Thiếu tá thì thầm, và chàng Dzếch khi không cảm thấy một cơn giận dữ vô phương kềm chế đang sục sôi trong bụng.  Anh chàng biết rất rõ cái cảm giác này tuyệt đối không nên có trong một cuộc đấu giá nên cố gắng vận nội công đè nó lại, nhưng rốt cuộc thiệt là bó tay.  Nó ào lên như một cơn đại hồng thủy nhận chìm mọi suy nghĩ hợp lý.  Đám đông bị kích thích sôi nổi và tất cả cái đầu đều đồng loạt quay về phía anh chàng Mỹ cao nghệu.

 

“ Mười lăm, “  chàng Dzếch nâng giá, và mọi cái đầu lại quay trở lại chàng Anh-Cát-Lợi dong dõng.  Thiếu tá hơi cúi đầu tới trước rất điệu nghệ ra giá:

 

“ Hai mươi, “   Gã Sikh sung sướng vọt miệng la lên: “ Tui có hai mươi.”

 

“ Và năm. “  Bị nhận chìm dưới cơn sóng giận dữ, chàng Dzếch chỉ còn biết là không có cách nào anh chàng để tên Lái-mì kia mua được ngũ nương.  Nếu không mua được anh chàng thề sẽ đốt rụi cả năm em.

 

Gã Sikh háo hức tròn xoe cặp mắt ngó thiếu tá.

 

“ Ba mươi, thưa ngài ? “  Gã cất tiếng hỏi.  Thiếu tá bèn mím chi cọp rất thoải mái và vẩy điếu thuốc tỏ dấu đồng ý.  Nhưng trong bụng thiếu tá đã bắt đầu đánh lô tô, con số thiệt sự đã vượt qua sự tính toán của thiếu tá về giới hạn tài chánh của anh chàng Dăng-kỳ.

 

“ Và thêm năm nữa. “  Giọng nói của chàng Dzếch đã trở nên gay gắt dưới ảnh hưởng của cơn phẫn nộ.  Mấy ẻn là của chàng, cho dù anh chàng phải trả tới đồng si-linh cuối cùng trong bóp, mấy ẻn cũng nhứt định phải là của chàng.  Sông có thể bị lấp vì thủy lợi, núi có thể bị bào vì phá rừng, nhưng chơn lý ấy tuyệt nhiên đời đời không thèm thay đổi !

 

“ Bốn mươi. “  Nụ cười của thiếu tá bây giờ coi bộ hơi thiếu tự nhiên.  Con số đã leo tới đường tiệm cận với giới hạn tài chánh của thiếu tá.  Điều kiện chi trả ở đây là tiền mặt hoặc chi phiếu có bảo đảm của ngân hàng, mà thiếu tá thì đã xài hết các nguồn tiền mặt từ khuya và bất kỳ quan kinh lý ngân hàng nào đã từng ký tên bảo đảm cho thiếu tá thì hiện giờ tức nhiên là đang chuẩn bị tìm việc làm mới.

 

“ Bốn mươi lăm. “  Giọng chàng Dzếch vang lên rất cứng rắn và quyết liệt; nhưng dù đang ra giá hung hăng như vậy chớ thiệt ra anh chàng cũng đang tiến tới con số mà ở đó chỉ còn làm việc vì ham vui, hoàn toàn vô vụ lợi, được cái là hoàn toàn thỏa mãn vì đá văng được tên Lái-mì cà chớn kia.

 

“ Năm mươi. “

“ Và năm. “

“ Sáu mươi. “

“ Và thêm năm nữa. “

 

Đây chính là giá huề vốn lỗ công của chàng Dzếch – kể từ giá kế tiếp anh chàng sẽ bắt đầu quăng tiền xuống biển để cầu mong ước vọng thành sự thiệt !

 

“ Bảy ... mươi, “  Thiếu tá dằn từng tiếng, và con số này cũng chính là mức ăn thua của thiếu tá.  Đầy tiếc rẻ, thiếu tá đành dẹp mọi hy vọng thâu được mấy chiếc xe một cách dễ dàng.  Ba trăm năm mươi bảng là tất cả vốn liếng có sẵn của thiếu tá. – tuyệt đối không thể ra giá cao hơn nữa.  Thôi được, coi như cách dễ dàng không thi hành được.  Nhưng thiếu tá vốn dĩ kinh luân một bụng mà !  Không tin thử lôi trong bụng thiếu tá ra coi, bộ không phải cả đống (ruột gan lòng thòng) tuyệt chiêu hay sao ?  Mà chỉ cần vận dụng đúng đắn một độc chiêu trong cái đống tuyệt chiêu này thì thiếu tá vẫn dư sức giựt lại mấy chiếc xe như chơi.  Chúa ơi, cái nhà ông hoàng hì hì hà hà kia có lẽ sẽ trả giá cao tới cỡ cả ngàn mỗi chiếc chớ chơi sao !  Vậy thì có lý nào thiếu tá lại vì thiếu vài trăm bảng mắc dịch kia mà để cơ hội kiếm lời bằng vàng vô tiền khoáng hậu như thế chui lọt qua kẽ tay thiếu tá được chớ ?

 

“ Bảy mươi lăm, “  chàng Dzếch lại ủi tới.  Đám đông lập tức xì xào rồi mọi con mắt đều bay trở lại phía thiếu tá Sĩ-Uyên.

 

“ A ! gentleman tốt bụng, ngài sẽ lên tám mươi ? “  Gã Sikh vồn vã hỏi.  Cũng không có gì lạ lùng về thái độ ân cần quá mức của hắn, tiền huê hồng tổ chức đấu giá của hắn là năm phần trăm mà.

 

Đầy hối tiếc nhưng rất lịch sự, thiếu tá lắc đầu.

 

“ Xin thưa với bạn, dĩ nhiên là không rồi.  Tôi thấy con số này hơi thiếu thực tế. “  Rồi thiếu tá quay sang gởi một nụ cười về phía chàng Dzếch.  “ Mong là những chiếc xe này sẽ mang lại cho cậu thực nhiều thú vị, “  thiếu tá cũng không quên lên tiếng chúc mừng đối thủ, quả nhiên là gentleman thứ thiệt, dù thua cũng thua rất lịch sự, rồi thiếu tá quay lưng thong thả bước ra cổng.  Rõ ràng thiếu tá sẽ không đạt được cái mốc xì gì nếu như bây giờ còn ráng deal với tên Dăng-kỳ đang phừng phừng bốc lửa này.  Nói nào ngay, thiếu tá cũng đã đánh giá tên Dăng-kỳ này thuộc týp người chỉ biết biểu lộ tình cảm bằng cách giơ nắm đấm lên trời giá giá.  Mà từ khuya, thiếu tá đã rút được một kinh nghiệm xương máu ngay từ chính bản thân mình là ‘Chỉ có đám ngu xuẩn, đầu không có óc, mới thích đánh nhau chí tử.  Còn các gentlemen khôn ngoan, đầu đầy óc, chẳng hạn như thiếu tá đây, thì sẽ vô cùng phấn khởi làm cái chuyện rất đẹp lòng cái đám ngố kia, tức là cung cấp đầy đủ đồ nghề cho chúng nó tha hồ mà tận tình choảng nhau – dĩ nhiên, với một giá cả có lời thích đáng mới đúng là chuyện thiên kinh địa nghĩa chứ lị !’

 

 

                     

 

 

Mãi tới ba bữa sau anh chàng Dzếch Ba-toong mới gặp lại gentleman Anh-Cát-Lợi.  Và trong thời gian đó, anh chàng cũng đã lôi ngũ vị thiết phu nhơn tới khu ngoại ô của thị trấn, nơi đó anh chàng đã cắm trại bên bờ suối, giữa một khu rừng cây mã-hồ-gia-nị [13] Phi Châu.

 

Với giàn nâng dã chiến tự chế được treo trên một nhánh cây mã-hồ rất chắc chắn, anh chàng đã câu được các động cơ ra khỏi các chiếc xe.  Rồi bắt tay vào việc tân trang các động cơ, ngày nào cũng miệt mài làm việc tới khuya lắc khuya lơ dưới ánh sáng lù mù của ngọn đèn bão đầy khói.

 

Vừa làm việc anh chàng vừa thủ thỉ thì thầm với các quí nương, hết an ủi tới khuyến khích, lại tặng thêm cho-cô-lết.  Thay món này, chà món nọ, hàn món kia trên cái lò than đá, hút gió đã đời rồi xài giấy trăm đô, rồi lên kế hoạch những việc cần làm kế tiếp, cuối cùng vào buổi chiều ngày thứ ba anh chàng đã khiến được ba động cơ Benley nổ dòn dã.  Được đặt trên những khung gổ tạm thay chưn máy, dưới bàn tay phù thủy bự như nải chuối nhưng tràn trề yêu thương của chàng Dzếch, ba em Benley như được lột xác, phản lão hoàn đồng, de lui trở lại thời kỳ huy hoàng sáng chói thu nào.

 

Thiếu tá Sĩ-Uyên tới trại của chàng Dzếch vào buổi chiều lim dim oi ả của ngày thứ ba.  Thiếu tá ngồi trên một chiếc xe kéo, bác tài là một chú Phi đen mình trần mồ hôi nhễ nhại gò lưng kéo xe.  Hơi nghiêng mình dựa lưng vào thành xe rất đường bệ như một con báo nằm nghỉ trên nệm xe, ngó thiếu tá thiệt mát mẻ trong bộ vía crisp linen màu tuyết trắng và được may cắt rất vừa vặn khéo léo.

 

Chàng Dzếch đang lui cui chỉnh xăng lửa của động cơ.  Vừa láng cháng ngó thấy thiếu tá, anh chàng liền đứng thẳng người lên.  Mình trần, hai cánh tay dính đầy dầu mỡ đen thui tới tận cùi chỏ, mồ hôi như tắm, lấp lánh từ vai xuống đến ngực như đang thoa dầu.

 

“Khỏi phiền ngừng lại, “  chàng Dzếch lên tiếng rất nhỏ nhẹ.  “Xin tiếp tục thẳng đường đi, huynh đài. “

 

Thiếu tá bèn cười cầu tài, rồi từ bên cạnh chỗ ngồi, thiếu tá lôi ra một cái sô bạc tổ chảng đang tươm đầy sương lạnh và phát ra tiếng va chạm rổn rảng của nước đá.  Thò ra khỏi miệng sô là một tá cổ chai bia Tusker.

 

“Lễ vật cầu hoà đây, bạn già, “  thiếu tá trả lời.  Chàng Dzếch thình lình á khẩu bị vì cái cục ở cần cổ khi không chạy lên chạy xuống như gà mắc đẻ trong cổ họng anh chàng.

 

“Quà miễn phí, không có cột dây, thế nào ? “

 

Mặc dù ba ngày qua thời tiết rất oi ả, nhưng quá mãi mê làm việc chàng Dzếch đã uống rất ít nước.  Đã vậy, không có thứ nước uống nào có màu vàng kim, sủi bọt và có nước đá cả.  Cho nên vừa ngó thấy sô bia ướp nước đá hấp dẫn chết người kia, nước mắt anh chàng đã muốn trào ra vì cơn khát cháy cổ.

 

Thiếu tá bước xuống xe, tay xách sô bia thong thả bước tới.

 

“Sĩ-Uyên,”  thiếu tá liền tự giới thiệu.  “Thiếu tá Gia-Lạc Sĩ-Uyên,”  rồi thiếu tá chìa bàn tay ra.

 

“Ba-toong.  Dzếch.”  Chàng Dzếch lau vội bàn tay bự như nải chuối vào miếng giẻ rồi bắt tay thiếu tá nhưng cặp mắt vẫn dính chặt vào sô bia.

 

Hai mươi phút sau, chàng Dzếch đã ngồi trong bồn tắm dã chiến chế từ một cái thùng sắt, đặt dưới gốc một cây mã-hồ.  Chai bia Tusker được để bên cạnh bồn tắm trong tầm tay, và anh chàng vừa hí hửng hút gió vừa chà xà bông khắp mình mẩy tay chưn.

 

“Vấn đề là cả hai chúng mình đều bắt đầu cất bước đi bằng một cái chân sai, “  thiếu tá đang cố phân trần, chợt ngừng lại rồi dốc chai bia lạnh lên uống một ngụm.  Coi thiếu tá nốc chai bia mà cũng rất điệu nghệ cứ như đang uống Dom Pérignon từ cái ly flute bằng pha lê.  Nằm ngửa trên cái ghế bố độc nhứt của chàng Dzếch, thiếu tá coi bộ rất thoải mái dưới bóng râm của chiếc lều đã cũ kỹ phai màu.

 

“Nè huynh đài, xém chút là huynh đài đã lãnh nguyên một cái chưn sai lên lưng huynh đài rồi đó nghe.”  Nhưng lời hăm he của chàng Dzếch nghe chẳng có chút xíu lửa nào hết trơn.  Mà nói nào ngay, cho dù có phừng phừng đỏ lửa gì đi nữa thì cũng đã bị mấy chai bia Tusker ướp nước đá kia dập tắt hết rồi.

 

“Dĩ nhiên là mình hiểu được cảm giác của cậu,”  thiếu tá trả lời.  “Thế nhưng chính cậu đã bảo với mình là cậu sẽ không trả giá.  Phải chi cậu nói thực với mình thì có lẽ chúng mình đã có thể thương lượng tìm ra một phương án khác rồi.”

 

Chàng Dzếch vói cánh tay đang dính đầy bọt xà-bông ra cầm lấy chai bia đưa lên môi.  Anh chàng làm luôn hai ngụm, thở phào một hơi dài và ợ lên nho nhỏ.

 

“Chém ợ,”  thiếu tá lên tiếng đọc câu thần chú nhơn gian, rồi nói tiếp.  “Ngay khi mình biết cậu cương quyết mua bằng được, mình liền tự ý rút lui.  Mình đã biết sau này mình và cậu có thể thương lượng một cái deal đôi bên cùng có lợi.  Và đó là lý do vì sao bây giờ mình có mặt ở đây, cùng uống bia với cậu và bàn chuyện hợp tác làm ăn.”

 

“Huynh đài đang nói – Còn tui chỉ lắng nghe,”  Chàng Dzếch sửa nhẹ thiếu tá một phát.

 

“Rất đúng.”  Thiếu tá móc trong túi ra một hộp thuốc lá, cẩn thận lựa một điếu rồi chồm người tới gắn vào giữa cặp môi vừa hé ra của chàng Dzếch.  Rất lịch lãm, thiếu tá quẹt một cây diêm vào đế giày ống của mình, khum bàn tay che gió và đưa cây diêm đang cháy tới gần miệng chàng Dzếch.

 

“Mình thấy dường như cậu đang có khách hàng muốn mua các chiếc xe này, phải không ?”

 

“Tui vẫn đang lắng nghe.”  Chàng Dzếch khoan khoái thổi ra một đám khói thuốc dài ngoằn.

 

“Cậu nhất định đã định xong giá cả rồi, và mình sẵn sàng trả giá cao hơn đấy nhé.”

 

Chàng Dzếch bóc điếu thuốc ra khỏi miệng và lần đầu tiên đối xử với thiếu tá một cách nghiêm chỉnh.

 

“Huynh đài muốn trả giá mua cả năm chiếc xe trong tình trạng hiện tại ?”

 

“Rất đúng,”  thiếu tá trả lời.

 

“Nếu như tui nói cho huynh đài biết chỉ có ba chiếc là chạy được, còn hai chiếc kia đã hết thuốc chữa thì sao ?”

 

“Hoàn toàn không có ảnh hưởng gì đến giá cả mình muốn đem ra tặng cho cậu.”

 

Chàng Dzếch thò tay ra câu cổ chai bia Tusker lên rồi ngửa cổ làm một hơi cạn sạch.  Thiếu tá Sĩ-Uyên liền khui ngay một chai khác và đặt liền vào bàn tay chàng Dzếch.

 

Chàng Dzếch bèn chớp nhoáng xét lại các mối mua.  Anh chàng đã có một giao kèo cung cấp các máy ép mía chạy xăng cho công ty Anglo-Tanganyika Sugar với giá cả 110 bảng mỗi máy.  Từ ba chiếc xe, anh chàng có thể chế ra ba máy ép mía – tối đa kiếm được 330 bảng.

 

Mối của huynh đài Lái-mì thì cả năm chiếc xe, giá cả sẽ thương lượng.

 

“Tui đã đổ ra mấy thùng mồ hôi và hàng tấn công sức lên mấy chiếc xe này,”  chàng Dzếch đang trình diễn khúc nhạc dạo quen thuộc của dân bán hàng.

 

“Vâng, thì mình cũng đã thấy.”

 

“Nếu như huynh đài đã sảng khoái như vậy thì tui cứ tính chẵn cho huynh đài một trăm năm chục bảng mỗi chiếc – bán cả năm chiếc một lượt.  Như vậy trọn gói là bảy trăm năm chục bảng.”

 

“Cậu sẽ thay thế các động cơ và trang điểm sơ lại các chiếc xe cho vừa mắt khách hàng đấy chứ ?”

 

“Tức nhiên rồi.”

 

“Xong tất,”  thiếu tá bèn kết thúc màn thương lượng.  “Mình đã biết thế nào chúng mình cũng thỏa thuận được một chuyến hợp tác buôn bán tốt đẹp,”  và cả hai cặp mắt đều sáng rực lên nhìn nhau.  “Mình lập tức thảo tờ giao kèo mua bán ngay nhé,”  rồi thiếu tá chìa tập chi phiếu ra, “Sau đó mình sẽ viết một cái chi phiếu trả hết một lần cho cậu.”

 

“Cái gì ?”  Cặp đèn pha trên khuôn mặt chàng Dzếch thình lình đứt bóng.

 

“Là chi phiếu cá nhơn của mình, phát hành bởi nhà băng Coutts of Piccadilly đấy nhé.”

 

Đúng là thiếu tá Gia-Lạc Sĩ-Uyên đã có một trương mục chi phiếu ở ngân hàng Coutts.  Nhưng căn cứ theo những gì đã ghi trong tờ thông báo cuối cùng về tình hình trương mục thì thiếu tá hiện đã xài lố tiền của ngân hàng cả thảy mười tám bảng, mười bảy si-linh và sáu xu.  Quan kinh lý ngân hàng đã cẩn thận viết cho thiếu tá một lá thơ bằng mực đỏ, tuy ngắn nhưng rất đầy đủ gia vị hành ớt.

 

“An toàn như Bank of England .”  Thiếu tá nâng niu tập chi phiếu như cố ý biểu diễn cho chàng Dzếch xem một màn kịch hay.  Phải mất ba tuần lễ để tờ chi phiếu tới trình diện tại Luân-Đôn – rồi bị gởi trả lại vì không tiền bảo chứng.  Tới lúc đó, hy vọng thiếu tá đã trên đường tới Madrid .  Coi bộ chỗ đó thiên hạ đang rộn rịp chạy áp-phe, kiếm tiền rần rần, mà thiếu tá Gia-Lạc Sĩ-Uyên đặt chưn tới nơi với một mớ vốn khá bộn trong túi, có lý gì chỉ đi ngắm cảnh suông chớ ?

 

“Mấy cái chi phiếu nhột see grandma !”  Chàng Dzếch kẹp điếu thuốc đưa ra khỏi môi.  “Mỗi lần đụng phải tụi nó là đầu cổ tui mọc sảy, mình mẩy nổi mề đay.  Nếu như đối với huynh đài thiệt không có gì khác biệt, cho tui xin bảy trăm rưỡi tiền mặt cho tiện việc sổ sách nghe.”

 

Thiếu tá mím chặc môi.  Khá lắm, xem ra tên Dăng-kỳ này cũng không dễ gì bị bịp.

 

“Khó nhỉ,”  thiếu tá cố đưa đẩy.  “Cũng phải mất ít lâu để nhà băng hoàn tất thủ tục thường lệ kiểm tra chi phiếu thì tiền mới vào trương mục của mình được đấy.”

 

“Không gấp,”  Chàng Dzếch cười mím chi với thiếu tá.  “Bất cứ lúc nào trước giờ ngọ ngày mai.  Đó là ngày, giờ giao hàng cho quí khách của tui, đã hẹn trước.  Huynh đài cứ đem tiền tới đây trước giờ ngọ, vậy là tất cả mấy em đều là của huynh đài.”

 

Anh chàng đột ngột đứng dậy từ trong bồn tắm, mặc tình để nước xà-bông nhễu ròng ròng, chú tà-lọt người Phi đen liền bước tới đưa cho anh chàng cái khăn.

 

“Này, cậu đã có chương trình gì cho bữa cơm tối nay chưa nhỉ ?”  Thiếu tá thình lình đổi băng tần.

 

“Tui nghĩ chú Abou đây sẽ làm một nồi sư tử hầm.”

 

“Thế thì cậu có thể làm khách của mình ở khách sạn Hoàng Gia tối nay không nhỉ ?”

 

“Tui đã uống bia miễn phí của huynh đài – tại sao không thể ăn của huynh đài được chớ ?”  Chàng Dzếch bèn tới luôn.

 

 

Muốn biết thiếu tá Lái-mì cáo già sài lang hải tặc sẽ ra độc chiêu gì để đoạt lại ngũ vị thiết phu nhơn, và hảo hớn kỹ sư Dăng-kỳ trâu nước chỉ biết một tay vặn bù-loong một tay giơ nắm đấm lên trời giá giá kia có sụp bẩy của thiếu tá hay không, xin mời độc giả chịu khó đón xem hồi sau sẽ rõ.

 

 

PHỤ LỤC

 

  1. Tanganyika và Dar es Salaam

     

    Tanganyika nm trên b bin phía đông Phi châu.  Trước đ nht thế chiến, Tanganyika là thuc đa ca Đc ( German East Africa ).  Trong thế chiến I, quân Đc b hi quân Anh phong ta b bin và cui cùng b b binh Anh đánh bi.  Sau thế chiến I, Tanganyika tr thành thuc đa ca Anh cho đến sau thế chiến II.  Tanganyika tr thành mt quc gia đc lp vào năm 1961.  Quc hiu mi, Tanzania , được chánh thc công b vào năm 1964.  

    Dar es Salaam được mt v sultan ca vương quc Zanzibar thành lp vào năm 1862 trên mnh đt làng Mzizima.  Lúc đu ch là mt hi cng nh cho đến khi người Đc ti xây dng và biến Dar es Salaam tr nên mt thành ph ln nht và là mt hi cng quan trng nht ca Tanganyika .  Dar es Salaam tng là th đô ca Tanganyika qua nhiu thi kỳ:  German East Africa (1891 – 1916), Tanganyika (1961 – 1964) và Tanzania (1964 – 1974).

   

  1. Mukden và sông Liao

  2. Mukden là thủ phủ của xứ Mãn Châu (Manchuria), nằm trên bán đảo Liêu Đông (Liaotung), về phía cực đông bắc Trung Quốc.  Đây là một vùng đất đã xảy ra rất nhiều tranh chấp trong lịch sử Trung Quốc.  Đời Hán (206 BC – 220 AD), đây là vùng quan ngoại.  Vào thế kỷ 10 – 11 dưới đời Tống, vùng quan ngoại là cương thổ Đại Liêu của người Khiết Đơn (Khitan), tiếp theo là Đại Kim của tộc Nữ Chơn (Jurchan).  Đến thế kỷ 12, cả Kim lẫn Tống bị Mông Cổ diệt, đất Liêu Đông bị sát nhập vào Trung Quốc.  Đầu thế kỷ 17 đời nhà Minh, người Mãn Châu (hậu duệ của tộc Nữ Chơn ?) nổi lên chiếm Liêu Đông, rồi diệt Minh, chiếm cả Trung Quốc, lập ra nhà Thanh.  Cuối triều đại nhà Thanh, vùng Mãn Châu trở thành nơi tranh chấp của Nga, Hoa và Nhựt.  

    Địa danh Mukden cũng đã thay đổi nhiều lần.  Vào đời Hán, Mukden được gọi là Thẩm-Dương (Shen-yang).  Đời nhà Thanh, người Mãn Châu đổi tên là Phượng Thiên Phủ (Fengtianfu).  Cuối thế kỷ 19, lợi dụng lúc nhà Thanh suy yếu bị liệt cường chèn ép, người Nga tới chiếm đất Mãn Châu và Phượng Thiên Phủ biến thành Mukden có lẽ là do người Nga đổi tên vào lúc này.  Người Nga xây dựng hệ thống đường xe lửa Mãn Châu và biến Mukden thành một căn cứ vững chắc của họ ở Viễn Đông.  Người Nhựt lúc đó đang bảo hộ Triều Tiên, cảm thấy bị đe dọa bởi các hoạt động rầm rộ của người Nga bên cạnh, nên phản ứng lại và kết quả là cuộc chiến tranh Nga - Nhựt (1904 – 1905).  Quân Nhựt tấn công Mukden vào ngày 19 tháng 2 năm 1905 đến ngày 10 tháng 3 thì Mukden thất thủ.  Vào đầu thập niên 1920s, Người Nhựt giao Mãn châu cho Trương Tác Lâm (Chang Tso-lin), một quân phiệt bù nhìn thân Nhựt, cai trị.  Chánh quyền của quân phiệt họ Trương kéo dài tới năm 1928 và bị chấm dứt bởi cuộc trường chinh bắc phạt của Quốc quân (Kuomintang).

     

    Ba năm sau, người Nhựt gây hấn với Trung Hoa Dân Quốc và cuộc binh biến Mukden (the Mukden Incident) đã xảy ra vào ngày 18 tháng 9 năm 1931.  Người Nhựt cho nổ bom phá đường xe lửa gần Mukden rồi phao lên là do Trung Quốc phá hoại.  Dựa vào cớ đó, quân Quan Đông của Nhựt đã tấn công Quốc quân ở Mukden .  Quân Nhựt chiếm được Mukden và Mãn Châu mà không gặp một sức kháng cự nào đáng kể vì Tưởng Thống chế đã ra lịnh cho Tư lệnh Quốc quân ở Mãn Châu là Trương Học Lương (Chang Hsue-liang) tránh giao tranh và rút lui.  Uy-Bồ Sĩ-Mịch tiên sanh đã đưa biến cố Mukden vào câu chuyện ‘Cry Wolf’ của mình qua chi tiết thiếu tá Sĩ-Uyên chở võ khí ngược dòng Liêu Hà (Liao river) lên Mukden bán cho Tư lệnh Quốc quân.  Chi tiết này khá thú vị và phù hợp với địa dư Mãn Châu.  Liêu Hà là một nhánh sông chảy qua Mukden rồi đổ vào Hoàng Hải ( Yellow Sea ) ở An-Sơn (An-shan).  Người viết nhận thấy tiên sanh đã rất thành công trong việc sử dụng biến cố lịch sử để giới thiệu cùng độc giả tánh cách giang hồ bạt mạng của tay lái súng Gia-Lạc Sĩ-Uyên.  Chỉ đáng tiếc là hơi thiếu thật tế một chút vì Quốc quân từ đầu tới cuối chỉ có né tối đa và chém vè dông lẹ, vậy Trương Tư lệnh đi mua thêm súng đạn chợ đen về làm cái gì kia chớ ?

     

    Vào thời kỳ nội chiến Quốc-Cộng (1946 – 1949), Mukden rơi vào tay Cộng quân vào ngày 30 tháng 10 năm 1948.  Từ năm 1950 Mukden lại đổi tên trở lại thành Thẩm Dương và cho đến nay vẫn là thủ phủ của vùng kỹ nghệ Đông Bắc Trung Quốc.

     

    Source: Britanica 2005

 


[1] Xuất bản lần đầu tiên tại Anh Quốc vào năm 1976, NXB William Heinemann Limited.

[2] Dar es Salaam .

[3] Hải cảng, nhìn ra Ấn Độ Dương, ngày nay thuộc quốc gia Tanzania , phía đông Phi Châu.  Xin xem phần Phụ Lục.

[4] Tức xứ Tanzania ngày nay.  Xin xem phần Phụ Lục.

[5] Thế chiến thứ nhứt.  Xin xem phần Phụ Lục.

[6] Limey.  Chỉ chung dân Anh, thông thường có ngụ ý khi dễ, chế nhạo.

[7] Yankee.  Chỉ chung dân Mỹ trắng, thông thường có ngụ ý khi dễ, chế nhạo.

[8] Texas .

[9] Jack Dempsey (1895 – 1983).  Người Mỹ , nổi tiếng là võ sĩ quyền Anh hạng nặng thế giới trong khoảng thập niên 1910s – 1930s.  Người viết không được rõ chuyện scandal của cụ Dempsey mò vô chổ đàn đúm của các lão phu nhơn.  Độc giả có ai biết chuyện này, người viết xin được chỉ giáo.

[10] Tức Liêu Hà ở Mãn Châu, ngày nay thuộc tỉnh Liêu Ninh, đông bắc Trung Quốc.  Xin xem phần Phụ Lục.

[11] Ngày nay là Thẩm Dương, thuộc tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc.  Xin xem phần Phụ Lục.

[12] Sikh là một từ phát xuất từ tiếng Phạn ‘sisya’, có nghĩa là tông đồ, dùng để gọi những người theo tôn giáo Sikhism.  Đây là một tôn giáo hỗn hợp giữa Bà-La-Môn và Hồi giáo, được sáng lập bởi giáo chủ Guru Nanak tại tỉnh Punjab , Ấn Độ, vào cuối thế kỷ 15.  Source:  Britanica 2005.

[13] Mahogany, danh mộc Phi châu.  Rất được ưa chuộng trong kỹ nghệ làm furniture.