TL12
Ngoài trời…sương gió lạnh. Sưởi nhà…ấm lòng người. Nhưng trong con giá rét; Xuân về nhiều nhớ thương.
Thương quê hương, ngày cũ; tuổi cặp sách đến trường. Mưa dầm dề nặng hạt, đôi bữa vẫn chưa ngưng. Áo quần con ẩm…lạnh. Mẹ đun bếp than hồng, tay hong khô từng chiếc, cho trẻ mặc ấm lòng; nhanh chân mau đến lớp, học làm người…Việt Nam.
Nhớ đêm giông, biển động. Thuyền tự do vẫn trôi, giạt vào vùng đất lạ. Quê người, thân đơn côi.
Ra khơi, không bến đổ. Ngày đi, chẳng hẹn về. Lê thê chân lữ khách; lang thang trẻ xa nhà.
Học khôn từ học dại. Học nếm cả vị đời: Đắng, Cay, cùng Chua, Ngọt.
Những khi…chợt nhớ lại. Mẹ cho thức ăn ngon; nhưng xưa, con vẫn kén:
“Không đắng! Cũng không cay!"
Con chê… Mẹ vỗ về:
“Con! Nhanh lên! Chóng lớn! Ngon ngọt, Mẹ dành cho. Đắng cay, phần Mẹ đó. Dạ Mẹ… vốn đã dày.”
Con chưa khôn đủ cánh, muốn làm chim bay xa. Mẹ đớn đau trong dạ. Dấu lòng, Cha xót xa:
“Đi tìm tương lai mới, hạnh phúc với tự do. Nơi đây Cha vẫn đợi; tin con đến bến bờ.”
“Đêm về chong nến, nhang; Mẹ khấn nguyện Phật, Trời. Thân nầy dầu gian nan; con Mẹ được bình an.”
Trên đất khách xa nhà. Chuỗi ngày dài lang thang, tim mang sâu niềm nhớ, con mời Cha, Mẹ sang.
Mẹ nhắn. Thư Cha gửi:
“Dâu, cháu Cha côi cút! Trại giam anh vẫn còn! Chúng tang thương, đói khát. Mẹ tan nát cõi lòng.”
Mười năm… Quê hương mới. Con mời Cha, Mẹ sang, vui vầy cùng con cháu; Mẹ vẫn thoái thác, màng:
“Bao năm sầu cách biệt. Dầu thương cháu, nhớ con. Ông bà, mồ mả lạnh; lòng Mẹ xa chẳng đành.”
“Cha xem tình nghĩa nặng; Vợ chồng luôn có nhau. Mẹ đâu, thì Cha đấy. Nghĩa tình con hiểu cho.”
“Nơi kia dù đất lạ, anh em vẫn có nhau. Nên thương yêu, đùm bọc; như ngày xưa với nhau.”
Thời gian qua, không lại; Mẹ, Cha đã quy tiên. Mồ Cha…lòng đất cũ. Hồn Mẹ…chốn cửa Thiền.
Thu qua, rồi Đông đến; Xuân tới, không đợi trông. Nơi đây, con đợi chờ. Giờ làm trẻ mồ côi.
Ngoài trời…sương gió lạnh.
Xuân về thương, nhớ, thương.
Viết tại California, những ngày cuối năm.
TL12