TL12
Cuối tuần được đi với mẹ về thăm bà ngoại, quê ở Cái Vồn. Sau đó còn xin được cậu Sáu, cắt cho một khúc tre mỡ, ống to dài gần cả thước mang về thành phố, Quân mừng lắm. Vừa tới đầu hẻm, chưa kịp bước vô nhà, nó đã vội đem khúc tre ra khoe ngay với Tùng, đứa bạn hàng xóm của căn nhà láng giềng ở kế bên. Dì Bảy, mẹ của Quân có gạn hỏi, nhưng lần nào thì nó cũng trả lời qua loa cho xong chuyện. Sự thật về khúc tre sẽ được hai đứa chế biến thành cái giống gì? Người trong xóm nhỏ nơi đây cũng chẳng ai rõ, chỉ trừ tụi nó.
Từ lúc cuộc nội chiến tương tàn, lại xảy ra đúng vào những ngày đầu của năm ấy; khiến cho chính quyền sau đó, phải ra lệnh cấm tuyệt những vụ đốt pháo đón Xuân về. Năm hết, Tết đến, mà chung quanh lại không còn tiếng pháo nổ, thì cũng như bông hoa của mùa Xuân không dám nở. Đám trẻ con trong xóm nhỏ cũng phải ngắn bớt tiếng cười, thì hai đứa tụi nó cũng thiếu đi thú vui của cái tuổi… thường hay quậy.
Nhớ lại những năm Xuân cũng đã về trước đó. Hai đứa cùng với đám trẻ, lớn nhỏ khác nhau từ khắp nẻo đường, cứ bám theo chân đoàn múa Lân suốt cả buổi mà vẫn không thấy ngán. Mỗi khi biết đoàn Lân sẽ dừng lại ở căn nhà nào, thì tụi nó đã tranh nhau, dàn thành đôi ba vòng đai phía trước chờ sẵn. Thời gian đó, vừa được coi người ta múa lân, khỏi phải trả tiền; mà lại còn được bít lỗ tai, nghe pháo nổ thì còn gì thú vị cho bằng. Lại còn có những lúc, những dây pháo dài từ trên cao, chưa phát hỏa nổ hết phong, nửa chừng cháy đứt dây rơi xuống. Mấy tên nhóc tì gan lì phía trước nhanh bước lao tới, bất chấp cả Lân với Địa đang múa men, nhún nhảy bên trong, chúng cũng chen chân chạy vào đạp tắt ngòi, đá pháo văng ra để lượm bỏ túi.
Tuy lúc đấy không lẹ tay, nhanh chân bằng ai; nhưng sau đó, cũng nhờ cây súng bắn pháo với dây thun của hai đứa tự chế, đám trẻ chung quanh lại tìm đến tụi nó, để được phát hỏa những viên pháo lượm của những ngày hôm trước.
Từng viên pháo được đặt nằm ngược trên thân súng, ngòi cài lại bằng mảnh tre cứng cột với dây thun, giữ chặt ở phần sau. Vài sợi dây thun khác nối nhau, cũng được cột chặt trước mũi kéo căng ra sau, cài giữ lại trên phần thân của pháo. Cầm nén nhang đang cháy ngầm, mỗi đứa sẽ tự tay châm vào giữa dây ngòi. Ngòi phát hỏa cháy đứt đôi, dây thun kéo pháo bay xa về phía trước một khoảng mới nổ đùng tiếng lớn trên không. Tụi con trai sau đó chợt ôm bụng cười to, cười bò lăn, rồi bỏ chạy; trong khi bọn con gái nơi kia bổng giật mình, chợt phát giận, rượt đuổi theo sau.
Tùng với Quân chơi thân với nhau từ lúc hai đứa còn lon ton cắp sách đến trường tiểu học Tham Tướng. Sau đó, một đứa vào trường trung học Phan Thanh Giản, một đứa vào trường trung học Đồng Tâm, nhưng mà cả hai gia đình thì vẫn còn kề cận bên nhau như ngày nào.
Trong cái khoảng thời gian còn làm con nít chưa biết lớn; được đi xem những cuốn phim kiếm hiệp, của các tài tử điện ảnh Hong Kong nổi tiếng thời đó, như Địch Long, Khương Đại Vệ… trình chiếu trong những rạp hát lớn ở thành phố, thì sau đó hai đứa tụi nó cũng lén chui vào khu đất trống, đầy cỏ dại của bà Năm chủ đất ở phía sau, để tự mình dựng cảnh, đóng phim. Hai đứa cũng đứng trên cao, quơ tay, múa chân rồi phi thân xuống đất. Cho đến khi… một tên bị trẹo mắt cá thì tụi nó mới chịu ngừng; và khi đó mới biết rằng mình cũng sắp lớn, tuổi đã qua được con số mười hai.
Không còn tiếng pháo nổ mừng Xuân về, hai đứa bạn láng giềng trong cái xóm nhỏ nầy, cũng không biết làm thế nào để có thể qua được những ngày sắp nghỉ học đón Tết đến. Đi tìm ống tre to là một phần nằm trong kế hoạch bí mật của hai đứa tụi nó. Ống tre của cậu Sáu cho mang về, sau đó được dấu kín trong đám cỏ rậm, trên khu đất cấm của bà Năm, ở xa phía sau. Ngày kế, sau giờ tan học, một đứa lén về nhà ôm cây cưa tay ngắn mang ra, còn đứa kia đi tìm thanh sắt dài đem đến điểm hẹn. Khúc tre với năm đốt, bốn lóng được cưa ngang một nửa ở giữa lóng đầu; sau đó dùng thanh sắt, chậm rãi đục thông từng đốt ngăn cách bên trong, chỉ chừa lại phần đốt ở đáy của lóng cuối cùng.
Một buổi chiều khác. Chờ đến khi đợt bánh sau cùng trong ngày đã nướng xong, và bà Mười đang chuẩn bị dập tắt bếp lửa; hai đứa chạy đến xin số than hồng còn xót lại trong lò, đựng vào một cái lon sữa không. Tùng lẻn về nhà mang theo đôi đủa sắt mà mẹ nó thường dùng trong bếp để gắp than, chúng lại hẹn với nhau nơi điểm cũ. Hai đứa thay phiên kê mồm thổi cháy mớ lửa than để đốt nóng đôi đủa sắt. Từng chiếc đủa sau khi đã đủ nóng tuy chưa hồng, nhưng cũng được mang ra để chúng thay phiên dúi vào thân tre, xoáy tròn, bốc khói ở một nơi gần phần trên mặt của lóng cuối. Một lỗ đen to bằng đầu đủa, mùi cháy khét, được dùi thông qua thân tre; chúng thử lại lòng trong với cái lon không ban nãy. Lon úp ngược lại vừa đủ lọt tới đốt thông nhau đầu tiên, chúng biết là sản phẩm bí mật của mình cũng đã hoàn thành. Khẩu đại pháo đầu tay của tụi nó đã ra đời; hai đứa lại hẹn nhau cho ngày bắn thử nghiệm.
Những ngày trước đây, tụi nó vẫn thường để ý, theo dõi mấy người thợ hàn gió đá, của hãng xe đò, do chồng của bà Năm làm chủ. Sau khi thấy họ mang đổ bỏ những vật dụng phế thải vào thùng rác; hai đứa lại lén đến, dùng cây bươi ra thì cũng tìm được vài cục ‘đất đèn’ nhỏ, còn xót trong đám bột vụn trong đó. Ngày qua ngày, tích tụ dần, sau cùng thì cũng gom được một lượng thuốc súng ‘khí đá’ không ít.
Buổi trưa của ngày đầu tiên được nghỉ học, hai đứa túm theo mớ khí đá vụn, cùng mang theo hộp diêm quẹt, và cũng không quên kèm thêm một chai nhỏ đựng nước. Trong sân cỏ vẫn vắng vẻ của bà Năm ngày đó, Quân nắm giữ khẩu đại pháo trên tay. Tùng bỏ những cục khí đá vào trong lòng ống tre, đổ một ít nước vào, rồi úp ngược lại cái lon không vào nòng. Quân lắc nhẹ ống tre trước khi đặt khẩu súng tựa đầu cao trên hai viên gạch. Tiếng sủi bọt xì xèo nghe được từ trong lòng súng. Quân đánh lửa với diêm quẹt, nhưng phải cần đến đôi lần mới phát được hỏa, vì tay run. Nó châm diêm quẹt đang cháy lên lỗ đen trên thân súng. Một tiếng nổ bùm thật kinh hoàng chợt phát ra. Từ trong họng súng, cái lon không ban nãy cũng bốc khói, bay bổng lên cao rồi rơi nhanh xuống. Hai đứa lấm lét nhìn, không nói được lời nào với nhau nhưng lại cùng nhau… bỏ chạy.
Hôm đó, trong xóm nhỏ vào buổi ban trưa, mọi việc hình như vẫn xảy ra bình thường như mọi ngày. Ông Sáu thì đang ngủ trưa, trên chiếc võng đong đưa trong nhà. Con chó Mi-Lou nầy vẫn im lìm, nằm yên trước cửa; và trong kia, tiếng đánh trứng trộn bột của bà Mười vẫn nhịp nhàng nghe rõ. Hai đứa lặng lẽ rảo bước về nhà; len lén nhìn quanh mà vẫn không nghe được một ai đánh tiếng ngạc nhiên.
Người ta có lẽ đã nghe đến chán bài hát ‘Đại Bác Ru Đêm’, nên đêm về không còn hồi hộp đón chờ, từng tiếng đạn đại bác thật sự dội về thành phố như trước nữa. Người trong xóm nhỏ nơi đây, chắc cũng đã khá quen tai, nên ắt cũng không còn nhiều ngạc nhiên, hay hoãng sợ. Hai đứa lại nheo mắt nhìn nhau, như đã thông đồng với nhau cùng một ý.
Ngày mai, trong khi mọi nhà đang bận rộn với nồi chè, mâm sôi cúng đưa Táo; hai đứa tụi nó sẽ ‘bật mí’ với đám thằng Đông, Đức, Toàn, Thọ…để bí mật vén rào, chui vào trong mà xem một màn biểu diễn mới. Tụi nó sẽ tiễn Táo về trời bằng viên đạn lon không, phát ra từ nòng khẩu đại pháo.
Rồi nơi trời cao trên kia, Táo sẽ mách lại với Ngọc Hoàng rằng: Tụi nó dưới nầy vẫn thường hay quậy.
Viết tại California, vào một ngày cuối năm.
TL12
Xin chú ý:
Trò chơi bắn súng ‘khí đá’ nầy rất nguy hiểm!
Người lớn đọc truyện, giãi trí cho vui!
Trẻ con xem xong, không nên bắt chước!